Phùng lão tất tả từ phòng Bình Nhi đi ra thì gặp Đại An. Đại An cười bảo:
- Ma ma cứ tới nơi đó trước đi, gia gia còn nói chuyện với Ứng nhị gia, chút nữa tới sau, Kỳ Đồng nó đem rượu tới trước
rồi đó.
Trong khi đó Ứng Bá Tước nói với Tây Môn Khánh trên đại sảnh:
- Lý Trí và Hoàng Tam hiện có một số vật liệu sáp ong rất lớn, trị giá một vạn lạng, đây là dịp tốt kiếm lời nhiều, bây
giờ họ đang kẹt tiền, đại ca tính sao?
Tây Môn Khánh bảo:
- Có lẽ tôi không thể làm chuyện này được đâu.
Bá Tước bảo:
- Nếu đại ca không muốn đứng ra làm thì đại ca có thể bỏ ra hai ngàn lạng cho họ, tiền lời hàng tháng năm phân, tôi
đứng ra bảo lãnh, đại ca tính thế nào?
Tây Môn Khánh nói:
- Nếu vậy nể lời nhị ca, tôi bỏ ra cho họ một ngàn lạng thôi. Hiện tôi đang lo xây cất trang trại nên cũng không dồi
dào tiền bạc.
Bá Tước kèo nài:
- Nếu quả là đại ca không sẵn tiền thì có thể bán bớt một ít hàng đi lấy thêm năm trăm lạng nữa đưa cho họ, là một ngàn
năm trăm lạng, tôi bảo đảm họ không dám thiếu tiền lời đại ca đâu.
Tây Môn Khánh ngần ngừ:
- Kể ra thêm năm trăm lạng nữa thì tôi cũng có cách xoay ra, nhưng quả là tôi ngại quá.
Bá Tước nói giọng chắc nịch:
- Có gì mà đại ca ngại? Nếu có chuyện gì trục trặc thì còn tôi đây, xin đại ca cứ yên tâm, nếu đại ca chịu thì ngày mai
tôi bảo họ làm giấy.
Tây Môn Khánh nói:
- Ngày mai tôi có chút việc bận, bảo họ là ngày kia đi.
Bá Tước gật đầu đứng dậy cáo từ.
Tây Môn Khánh gọi Đại An lấy ngựa rồi hỏi:
- Kỳ Đồng nó đã đi chưa?
Đại An đáp:
- Thưa đã đi từ nãy rồi.
Tây Môn Khánh lên ngựa tới nhà Vương thị.
Không ngờ hôm đó em trai Hàn Đạo Quốc là Hàn Nhị đánh bạc thua hết tiền, bèn tới nhà anh. Tới nơi, Hàn Nhị hỏi Vương
thị:
- Tẩu tẩu à, ca ca tôi chưa về sao? Tôi đang định kiếm ca ca để uống chén rượu đây.
Nói xong chìa một gói đựng lòng lợn ra. Vương thị sợ Tây Môn Khánh tới bắt gặp bèn bảo:
- Thôi, chú có đồ nhắm rồi thì đi chổ khác mà uống rượu. Ca ca chú vắng nhà, chú tới đây làm gì?
Thật phiền quá.
Hàn Nhị không chịu đi, nhìn vơ vẩn trong nhà, chợt thấy trên bàn có một vò rượu kèm theo một tấm thiếp hông, bèn
hỏi:
- Tẩu tẩu à, rượu gì ở đâu vậy? A à, có rượu mà định uống một mình sao? Rót ra tôi với tẩu tẩu cùng uống chăng?
Vương thị vội cản lại:
- Này, rượu của Đại quan nhân đem tới cho anh chú đó, anh chú chưa về thì chú đừng có đụng vào, đợi anh chú về rồi hai
anh em uống có vui hơn không?
Hàn Nhị nói:
- Đợi làm sao được mà đợi, rượu này của ai sai đem đến thì tôi cũng uống thử một chung đã.
Nói xong bước tới định cầm vò rượu lên, nhưng Vương thị đã xin đến, giằng lại vò rượu, lấy tay xô Hàn Nhị ra rồi đem
rượu vào phòng trong. Hàn Nhị lặng người rồi thẹn quá hóa giận mắng rằng:
- Con dâm phụ kia, tao thấy mày ở một mình vắng vẻ buồn rầu nên mang đồ ăn tới để uống rượu trò chuyện giải muộn, mày
có rượu đã không cho tao uống lại còn xô đẩy tao. Tao biết rồi, bây giờ mày vớ được thằng nào nhiều tiền nên bây giờ bỏ
rơi tao chứ gì? Tao nói thật cho mà biết, tao mà gặp thằng khốn nạn đó thì "dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra" chứ không
giỡn đâu.
Vương thị dỏ bừng mặt, vớ ngay một cái gậy đánh đuổi Hàn Nhị rồi mắng:
- Thằng giặc đói kia, mày uống rượu ở đâu rồi tới đây định kiếm chuyện với bà phải không. Bà nói thật, bà không sợ mày
đâu.
Hàn Nhị chửi rầm lên rồi bỏ đi. Vừa ra khỏi cổng thì gặp Tây Môn Khánh từ xa cưỡi ngựa tới. Hàn Nhị vội lỉnh sang ngõ
khác. Tây Môn Khánh bước vào hỏi:
- Ai vừa từ trong này ra vậy?
Vương thị đáp:
- Còn ai nữa, thằng Hàn Nhị đó, chắt lại thua bạc nên mới uống rượu say tìm đến đây, nó ăn nói bậy bạ, tôi vừa đuổi đi
xong, gặp anh nó ở nhà hôm nay thì nó được một trận rồi.
Tây Môn Khánh cau mày:
- Thì ra thằng khốn đó. Được rồi, để mai tôi ra viện, nó sẽ biết.
Nói xong giận dữ ngồi xuống. Vương thị nói:
- Xin gia gia đừng bận tâm.
Tây Môn Khánh bảo:
- Không được, để như thế này nó quen đi Vương thị nói xuôi:
- Gia gia dạy cũng đúng.
Đoạn mời Tây Môn Khánh vào phòng trong. Tây Môn Khánh đứng dậy bảo Đại An:
- Mày cho thằng Kỳ Đồng đem ngựa về nhà đi, còn mày thì ở ngoài, hễ thấy thằng côn đồ vừa rồi thì nắm đầu nó vào đây
cho tao.
Đại An thưa:
- Nó biết gia gia ở đây thì đời nào dám bén mảng tới.
Tây Môn Khánh không nói gì, theo Vương thị vào trong. A hoàn Cẩm Nhi đem trà và hoa quả ra rồi cúi lạy. Tây Môn Khánh
bảo:
- Nó cũng ngoan ngoãn đấy chứ. À, còn Phùng lão đâu, sao không thấy?
Vương thị đáp:
- Lão còn đang bận rộn trong bếp, chưa ra lạy chào gia gia được.
Tây Môn Khánh bảo:
- Vò rượu hồi nãy ta cho gia nhân đem tới là của một vị nội thần biếu đó, rượu rất ngon, trong lại còn vị thuốc, uống
vào bổ lắm. Trước đây chẳng biết nàng sai mua rượu ở đâu mà khó uống quá nên hôm nay ta phải cho đem lại đó.
Vương thị nói:
- Tạ Ơn gia gia. Chúng tôi ở đây nghèo nàn làm sao có rượu quý để mời gia gia, nên cứ sai người lên phố mua, biết là
không vừa miệng gia gia nhưng không làm sao được.
Tây Môn Khánh bảo:
- Đợi Hàn Quản lý về rồi ta sẽ bỏ ra ít tiền, bảo tìm một căn nhà nào ở đường Sư Tử, mua lại rồi hai người dọn tới đó
mà ở cho đàng hoàng mà lại gần tiệm. Ở đó cần mua bán thức gì cũng tiện nữa.
Vương thị nói:
- Gia gia dạy rất phải, vả lại ở xóm này cũng nhiều điều bất tiện, gia gia tới lui cũng có miệng tiểu nhân bàn tán.
Hai người nói chuyện một lúc thì tiệc dọn xong. Vương thị rót rượu mời Tây Môn Khánh. Vò rượu hồi nãy giằng co giữa Hàn
Nhị và Vương thị cho nên cặn thuốc vẩn đục lên. Tây Môn Khánh uống một hớp rồi bảo:
- Quái lạ, sao hôm nay rượu có vẻ khác, ở nhà ta cũng uống rượu này nhưng mùi vị khác hơn, sao vậy kìa.
Vương thị đáp:
- Chắc là tại mang đi mang lại nên cặn thuốc đục lên đây thôi. Tây Môn Khánh bảo:
- Thật tiếc quá.
Hai người vừa ăn uống vừa chuyện trò. Trong khi đó, sau khi thấy Tây Môn Khánh vào nhà chị dâu mình, Hàn Nhị nghĩ
thầm:
"Quái lạ, chẳng lẽ con mụ đó lại có thể tằng tịu với Tây Môn Thiên hộ sao. Hèn gì nó cậy thế mà xua đuổi mình tàn tệ.
Để anh mình về mình phải nói mới được".
Vừa đi vừa nghĩ ngợi thì gặp một người quen tên là Trương Đắc Đại. Đắc Đại thường quanh quẩn ngoài cổng huyện, sống
bằng nghề viết đơn mướn cho những người cần tới cửa công, do đó cũng có tên là Trương Đại Thư. Hàn Nhị bèn gọi:
- Trương ca ca đi đâu vậy?
Trương Đắc Đại bước tới:
- Chào Hàn nhị ca, chẳng nói giấu gì nhị ca, tôi đang có chuyện bực mình đây. Trong huyện có một vụ phạm pháp huyện
chuyển qua bên viện Đề hình, người can phạm mới mướn tôi viết đơn kể lể sự tình rồi nhờ người đem năm chục lạng tới nói
với Tây Môn Thiên hộ, nhờ đó chỉ bị đánh bốn chục bàn vả rồi được tha, thay vì bị tội rất nặng. Nhưng được ra rồi thì
anh ta biến mất đâu, chẳng thấy trả tiền công cho tôi gì cả, tôi đang đi kiếm để đòi đây.
Hàn Nhị nghe nhắc tới Tây Môn Khánh liền nói:
- À cái tên Tây Môn Khánh đó thì tham lam phải biết, nó chẳng qua chỉ là phường vô lại gặp thời mà thôi. Tôi đang định
làm cho nó một vố đây.
Đắc Đại ngạc nhiên:
- Chuyện gì mà ghê vậy?
Hàn Nhị xua tay:
- Đừng hỏi, đừng hỏi, chuyện này không thể vạch áo cho người xem lưng.
Đắc Đại tò mò:
- Chuyện gì mà bí mật quá vậy? Nhị ca chưa có gia đình, làm gì có chuyện riêng phải giấu.
Hàn Nhị bèn kéo Đắc Đại tới một quán rượu nhỏ, gọi rượu uống rồi kể hết chuyện Tây Môn Khánh thông gian với chị dâu
mình. Đắc Đại nghe xong bảo:
- Hiện đại ca vắng nhà thì nhị ca đừng nên làm gì cả, tục ngữ có câu:
"Đánh rắn lại bị rắn cắn", nhị ca nên tạm bỏ qua là hơn. Hàn Nhị nói:
- Đúng rồi, muốn gì cũng phải chờ anh tôi về mới được, nhưng Trương ca à, việc này cũng phải nhờ Trương ca mới
được.
Đắc Đại đáp:
- Anh em với nhau không giúp nhau thì giúp ai. Hai người nói chuyện một lúc nữa rồi chia tay.
Lại nói về buổi gặp gỡ tại nhà Vương thị, Tây Môn Khánh bảo:
- Không ngờ ta lại gặp nàng, thật thỏa ý ta, từ nay ta với nàng sống chết cũng chẳng rời nhau.
Vương thị nói:
- Chỉ sợ gia gia không giữ được lời, nay mai bỏ rơi tôi mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nàng cứ xem cách ăn ở của ta với nàng bây giờ thì đủ biết là ta không phải hạng người đó.
Ăn uống xong, hai người vào giường tình tự. Mãi tới khoảng canh hai Kỳ Đồng mang ngựa tới đón, Tây Môn Khánh mới lên
ngựa về nhà.
Hôm sau, tới viện Đề hình, Tây Môn Khánh gác hết mọi việc thảo công văn sai bắt Hàn Nhị về tội du thủ du thực, để ở
ngoài có hại cho người lương thiện. Lính dẫn Hàn Nhị tới, Tây Môn Khánh không hỏi han gì, sai đánh ngay hai chục
trượng, quần áo tả tơi máu rơi thịt nát. Sau đó Hàn Nhị bị tống ngục trong khoảng một tháng, lúc thân thể đã bất thành
nhân dạng thì được phóng thích với lời cam kết là không được bén mảng tới nhà Vương thị nữa.
Sau đó mấy hôm thì Lai Bảo và Hàn Đạo Quốc từ Đông Kinh về tới huyện Thanh Hà. Việc dầu tiên là hai người tới lạy chào
và thuật chuyện với chủ. Lai Bảo nói:
- Địch Quản gia thấy Hàn thư thư thì vui lắm, giữ chúng tôi lại hai ngày để khoản đãi, lúc ra về, Hàn Quản lý được tặng
năm chục lạng, tôi được hai chục lạng. Địch gia cũng có gửi thư cảm tạ gia gia, đồng thời tặng gia gia một con ngựa
quý. Nói xong đưa thư của Địch quản gia lên. Tây Môn Khánh đọc thư, đại khái họ Địch bày lòng cảm tạ bất tận, và đề
nghị từ nay hai nhà xưng hô với nhau là thân gia cho gần gũi.
Lát sau Hàn Đạo Quốc lạy chào chủ mà về nhà. Nhưng Lai Bảo đã đưa số bạc mà họ Địch trả về phí tổn xiêm y nữ trang cho
Tố Ái, nên Tây Môn Khánh gọi Hàn Đạo Quốc lại mà bảo:
Với ta, số bạc này không đáng bao nhiêu, coi như ta tặng Địch gia, vậy ngươi đem về nhà, coi như đền bù công lao sinh
dưỡng cho vợ chồng ngươi.
Đạo Quốc nhất định không nhận, thưa rằng:
- Tôi đã có tiền do Địch gia cho rồi, làm sao cn nhận được tiền này nữa. Vả lại chúng tôi chịu ơn gia gia quá nhiều,
chưa báo đáp được gì thì đâu dám để gia gia phải bận tâm thêm.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu ngươi không nhận thì ta giận đó, nhưng được rồi, ngươi cứ về nhà đi, ta sẽ tính.
Đạo Quốc lạy tạ rồi về. Tới nhà, Vương thị đón tiếp niềm nở, cất hành lý cho chồng, giúp chồng thay quần áo, tắm rửa,
pha trà cho chồng rồi hỏi:
- Con mình lên đó khá chứ?
Đạo Quốc đáp:
- Tốt lắm. Con mình lên đó thì được cho ngay ba gian phòng lớn, có hai a hoàn hầu hạ. Hôm sau thì được giới thiệu với
thái thái. Địch gia và thái thái hoan hỷ lắm, giữ chúng tôi lại hai ngày tiệc tùng khoản đãi ăn uống gần chết, lúc về
lại cho tôi năm chục lạng. Hồi nãy gia gia còn bảo tôi phải lấy cả số tiền mà Địch gia trả về phí tổn xiêm y trang sức
nữa, nhưng tôi nhất định không chịu lấy.
Nói xong bảo vò mở hành lý lấy năm chục lạng cất đi. Vương thị vui vẻ cất bạc vào tủ rồi trở ra bảo chồng.
- Bây giờ mình đã có tiền thì phải tạ Ơn Phùng ma ma mới được Suốt cả tháng nay ma ma ngày nào cũng tới đây bầu bạn cho
tôi đỡ buồn, Phùng ma ma cũng được gia gia thưởng cho một lạng.
Vợ chồng đang nói chuyện thì Cẩm Nhi pha thêm trà đem ra. Đạo Quốc hỏi:
- Cô nương nào đây?
Vương thị cười:
- Cô nương nào, a hoàn tôi mới mua về để sai việc dó, nó tên là Cẩm Nhi.
Đoạn quay lại bảo:
- Cẩm Nhi, ngươi lạy chào gia gia đi.
Cẩm Nhi bước tới lạy chào Đạo Quốc rồi lui vào trong. Đạo Quốc chưa kịp hỏi thì Vương thị đã nói:
- Chàng không biết đâu, gia gia tử tế lắm tới đây mấy lượt, thấy tôi lam lũ chuyện này liền bỏ ra bốn lạng bạc nhờ
Phùng ma ma mua con Cẩm Nhi về đó. Lại còn chuyện này nữa, chú Hàn Nhị say rượu tới đây gây chuyện bị gia gia bắt gặp,
liền bắt lên viện tống giam, đánh cho thừa sống thiếu chết, bây giờ thì được thả ra rồi, mà phải hứa là không được bén
mảng tới nhà mình nữa. Gia gia cũng thấy mình ở chổ chật hẹp, hàng xóm toàn là bọn tiểu nhân, du thủ du thực cũng
nhiều, lại xa tiệm, nên hôm nọ có bảo tôi là sẽ mua cho vợ chồng mình một căn nhà ở đường Sư Tử để dọn ra đó mà ở cho
đàng hoàng, chàng đi đi về về cũng thuận tiện.
Đạo Quốc bảo: